top of page

2003.01 – Chợ Đổi Mới (hồi 1)

  • LVMỹ-K24
  • Feb 25, 2022
  • 16 min read

Nghiên cứu Thông tin và Tư liệu Dân số của Ủy ban Dân số-Gia đình-Trẻ em VN, chính thức loan báo rằng dân số nước ta tăng trung bình 117 người/giờ và đạt con số chính xác 80 triệu người vào lúc 21 giờ 36 phút ngày 10-10-2002.



Một bản tin khác, cùng ngày, trên báo Tuổi Trẻ, lại khẳng định cách khác, rằng ở Sài Gòn, riêng “quận Tân Bình hiện nay có khoảng 720.000 nhân khẩu, nhưng có tới 220.000 người trong tình trạng bơ vơ không hộ khẩu”. Đừng hỏi nhờ đâu Ủy Ban đếm được con số chính xác vào thờI điểm chính xác vừa kể.


Hãy thử ngẫm nghĩ về những con chữ ở đây. Khẩu là cửa. Nhân khẩu, theo Đại Từ Điển Tiếng Việt của Bộ GD-ĐT, Trung Tâm Ngôn Ngữ&Văn Hóa VN, do tác giả Nguyễn Như Ý chủ biên và Nhà xuất bản VH-TT phát hành năm 1999, là “người trong gia đình hay một địa phương, trong quan hệ phân phối sản phẩm cần thiết cho sinh hoạt”, nói nôm na là một miệng ăn, theo cách đếm rặt XHCN. Còn hộ khẩu, vẫn theo bộ Đại Từ Điển vừa dẫn, có nghĩa là “hộ tịch của một người”. Cứ vậy, 30% số miệng ăn bơ vơ không hộ tịch đó được xếp vào diện trôi-sông-lạc-chợ chăng? Chợ nào? Đừng lo, riêng thủ đô Hà Nội của xứ CHXHCNVN đã thống kê được cả thảy 501 chợ. Đặc biệt, VN thời đổi mới có lắm loại chợ đặc sản… rất lạ.


Chợ chuột Cái Dầy ở Bạc Liêu. Chợ bò Vũng Liêm ở Vĩnh Long. Chợ rơm Tân Hòa ở Đồng Tháp. Chợ cỏ tươi Hạnh Trí, thuộc xã Quảng Sơn, ở Ninh Thuận. Chợ tóc Đoan Bái ở huyện Hiệp Hòa, tỉnh Bắc Giang, chuyên mua bán những lọn tóc thề. Chợ tắc kè Tịnh Biên ở An Giang. Chợ nhái Tri Tôn, là chợ đêm náo nhiệt nhất vùng Thất Sơn và lớn nhất miền Tây, cũng ở An Giang. Ngoài Bắc, chợ rắn Vĩnh Sơn nổi tiếng thuộc huyện Vĩnh Tường, tỉnh Vĩnh Phúc, nhờ tài nuôi rắn đẻ (bằng thức ăn công nghiệp) của người dân địa phương. Trong Nam có chợ rắn, chợ chim Ngã Bảy, còn gọi là “chợ độc”, ở Cần Thơ. Chợ cua, chợ ốc Láng Sen, cũng ở Cần Thơ, thủ đô của miền Tây trù phú. Ai dám bảo thời mò cua bắt ốc của VN đã qua? Đó là những chợ dân doanh, dù cơ cực nhưng lương thiện. Còn phía công an doanh?


Một chợ ốc luộc, nổi tiếng cả nước, lại nằm dọc trên đường 7-Tháng-5, thuộc thị xã Điện Biên, tỉnh Lai Châu. Báo Nông Nghiệp Việt Nam ngày 16-12 tường trình rằng ở đây “luôn có khoảng 20-25 gái mại dâm, ‘ẩn mình’ ở những quán ốc luộc vỉa hè. Hễ thấy bóng đàn ông, các cô xõa tóc, vén váy lên đến đùi, tụt áo ngang ngực, lao ra mời chào. Người đi kẻ đến nhộn nhạo, biến con đường này thành chợ mua bán dâm công khai giữa thị xã… Khách quen thì thản nhiên vào quán gọi ‘ốc đực’ – chơi qua đêm, hay ‘ốc cái’ – tàu nhanh chừng vài tiếng”.

Từ Bồ Kết Đến Xà Phòng


Chợ này không bán thuốc gội tóc, chỉ bán dịch vụ. Đây là chợ “gội đầu thư dãn” lớn nhất VN, hoạt động 24-24, nhóm tại Hải Phòng. Địa bàn trọng điểm là các đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, Vườn hoa Trung tâm Thành phố, kéo dài ra tới bãi biển Đồ Sơn…. Chi Cục phòng chống tệ nạn xã hội Hải Phòng cho biết tại đây “hiện có khoảng 500 gái mại dâm đang hoạt động… ngày càng được trẻ hóa, từ 14-17 tuổi chiếm gần 16%, từ 19-25 tuổi chiếm 43%…”. Tuy nhiên, theo bà Trần Thanh Hằng, Chánh Thanh tra Sở VH-TT Hải Phòng, “con số này chưa thật đầy đủ và quá khiêm tốn. Thực tế số gái bán dâm phải lớn gấp 4-5 lần so với số liệu thống kê trên”. Báo Văn Hóa phân tích rằng có 2 loại dịch vụ gội đầu thư dãn ở đây là “mại dâm ngồi” và “mại dâm di động”, giá cả thay đổi từ 1USD tới 400USD.


Tại Hải Phòng còn một loại chợ độc đáo khác nữa là chợ chuồng, tập trung trên đường Thiên Lôi. Theo báo Hải Phòng, “quán chuồng”, còn được gọi là “thiên đường không giới hạn”, có thể chia làm hai loại chính: hạng sang và hạng bình dân. “Quán vườn hạng sang, ngoài phục vụ nước non, khăn thơm, còn có thêm gối, đệm, mành rèm cao cấp. Thế giới trong chòi thực sự riêng tư. Các đôi mặc sức tự do vì các chuồng được cách nhau một khoảng đất trống. Chuồng bình dân thì sát nhau, không có mành, rèm”. Giá cả tăng theo hạng và theo giờ.


Tại Hà Nội, chợ ca-ve-đực cũng thuộc hàng độc nhất vô nhị, chuyên cung cấp đám trai-nhảy-thuê cho các vũ trường. Báo Thanh Niên phân loại rõ ràng: “Trai nhảy thuê mặc đồng phục là các thanh niên ăn mặc lịch sự, nhiệt tình mời các nữ khách nhảy. Với đám Trai nhảy thuê tự do, công việc không chỉ dừng ở chỗ ôm eo, khoác vai dẫn khách nhảy theo điệu nhạc mà còn tiến tới… khách sạn”. Theo lời một ca-ve-đực ở khu Thanh Xuân Nam được bình bầu là “con gà trống vàng của thủ đô”, thì đối tượng là những khách hàng có nhu cầu tìm bạn trai từ một tiếng đồng hồ trở lên. “Nhiều bà U.40, U.50 giàu có, đến vũ trường với ‘cạ’ nhảy không phải chồng. Có bà do thời trẻ phải sống khổ cực nay có điều kiện nên tìm cách hưởng lạc, người thì trả đũa ông chồng ‘ăn chả’…”. Mở ngoặc: “Cạ” là tiếng lóng thờI thượng ở Hà Nội chỉ người đối tác trong một điệu vũ.


Vẫn ở Hà Nội, chợ chữ và chợ gái không cách nhau bao xa. Theo báo cáo của Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội, tệ nạn mại dâm xâm nhập vào môi trường giáo dục đang ở mức báo động: “Hiện tượng gái mại dâm đứng đường chèo kéo sinh viên và người mua dâm diễn ra công khai gần cổng các trường đại học” từ Hà Nội lên tận Thái Nguyên… với con số gái gọi là nữ sinh và nữ sinh viên không phải nhỏ. Ngược lại, “phần lớn khách hàng là học sinh, sinh viên, thanh niên và có cả vị thành niên”. Cũng theo báo cáo trên, “38,3% người mua dâm là cán bộ, viên chức nhà nước, trong đó có cả cán bộ cấp bộ, cơ quan bảo vệ pháp luật, giảng viên đại học, giám đốc doanh nghiệp nhà nước…”.


Lần vào phía Nam, tại thị trấn Vĩnh An, Đồng Nai, gần nhà máy thủy điện Trị An có một chợ bóng đèn mà cũng không bán bóng đèn. Theo báo Phụ Nữ, trên đường Sok Lu (tỉnh lộ 762), một rừng quán cà phê đèn mờ, karaoke ôm… nằm san sát nhau. Nói là quán cho sang nhưng thực ra đó chỉ là những căn chòi lá xiêu vẹo, trước chòi, treo lủng lẳng một một bóng đèn tròn thay cho bảng hiệu. “Ở đây, hễ thấy căn chòi nào treo một bóng đèn ngoài cổng thì 100% là có gái… nhiều em chỉ chừng 15-17 tuổi”.


Chợ bia-vọng-cổ ở thị xã Rạch Giá, Kiên Giang, ngày càng nhộn nhịp và đang lấn sân các loại bia ôm, đế ôm hay Karaoke. Nhờ những bài vọng cổ mà khách và tiếp viên cùng ca, cùng diễn. Báo Người Lao Động tường trình rằng: “Bất cứ vị nào khi đứng lên cầm micro cũng kéo theo một em tiếp viên làm bạn diễn. Cứ ca tới đâu thì diễn tới đó, nức nở ngắn dài, ôm hôn sướt mướt và hầu như khách nào cũng ráng lựa cho được bản vọng cổ có lời hát tim em (hoặc lòng em) tan nát… để thỏa sức diễn tả bằng… tay. Còn các em tiếp viên thì mặc dù hát dở tệ nhưng lại có biệt tài uống bia, đốt thuốc và cứ cười rú lên từng chặp mỗi khi bị các quý ông ‘diễn’ vào những nơi khó nói … và cũng không từ chối bất kỳ ‘lời đề nghị khiếm nhã’ của khách nhậu nào có nhu cầu”.


Ra tận đảo Thổ Chu, một nhóm đảo ở tận cùng vùng biển Tây-Nam của VN, bao gồm khoảng 8 đảo lớn nhỏ với khoảng 700 dân nhưng có tới 40 chòi tiếp thị bia, thuốc lá, mỹ phẩm. Người đi chợ ở đây “chủ yếu là dân đánh bắt xa bờ, trong đó có nhiều tàu đến từ các tỉnh trong khu vực và các tàu buôn bán hải sản, dịch vụ hậu cần cho đánh bắt”. Theo báo Tiền Phong, Trưởng Công an Sáu Hiệp của xã Thổ Chu cho biết: “Lắm lúc tàu về nhiều, không có đủ ‘hoa’ còn xảy ra tình trạng ẩu đả tranh giành nhau”.


Dường như chẳng mấy ai màng tới thông báo hồi cuối tháng 5-2002 của Ủy ban Quốc gia phòng chống AIDS và phòng chống tệ nạn mại dâm về tình hình nhiễm HIV/AIDS trong cả nước: “tỷ lệ người nhiễm HIV dưới 30 tuổi trong cả nước đã tăng từ 34,3% năm 1997 lên 61,45% năm 2001. Tại TP.HCM, tỷ lệ này tăng từ 26,2% lên 77,5%. Các tỷ lệ lây nhiễm ở nam giới chiếm 84,78%. Dịch HIV/AIDS vẫn tiếp tục có xu hướng trẻ hóa”. Còn theo thống kê của Trung tâm Giáo dục Dạy nghề Phụ nữ ở Sài Gòn: “So với năm ngoái, gái mại dâm trong độ tuổi 14 – 17 đã tăng đến 16%…. Có tới 70 – 80% số gái mại dâm là tiếp viên, nhân viên phục vụ trong các cơ sở kinh doanh, dịch vụ như nhà hàng, quán karaoke, tiệm hớt tóc, massage…”.


Quay về lại “thành phố mang tên bác”, Bộ Lao động-Thương binh-Xã hội cũng cho biết: “tại một số khu công nghiệp ở TP.HCM như Tân Tạo, Linh Trung, Lê Minh Xuân…, một bộ phận nữ công nhân ngoài giờ làm việc ở công ty, xí nghiệp đã tranh thủ hành nghề mại dâm để tăng thu nhập đang diễn ra khá phổ biến”. Kẻ đã có nghề còn rán (nói cho đúng từ của bộ LĐ-TB-XH đã hồn nhiên sử dụng là) “tranh thủ hành nghề” khác như thế! Còn ở các khu vực có tỷ lệ thất nghiệp cao, như quận Tân Bình chẳng hạn, tất nhiên mức độ tranh thủ phải khốc liệt hơn nhiều: Ngoài các chợ rất mới là “cà phê tay” hay “cà phê đùi” trên đường Huỳnh Văn Chính (với quán nổi tiếng nhất mang tên Phê Ngất Ngây), Phó Chủ tịch UBND quận Tân Bình Đổng Thị Kim Vui cho biết trên địa bàn quận vừa phát hiện loại hình dịch vụ “massage nước”. Báo Tuổi Trẻ gọi nôm na là chợ tắm thuê (bằng xà phòng Love?), điển hình là: “một doanh nghiệp đã xây dựng trên 40 căn nhà riêng biệt, mỗi nhà đều có phòng xông hơi, hồ tắm, giường massage cùng 1 nữ nhân viên phục vụ. Khách (nam) sau khi xông hơi sẽ được nữ nhân viên xịt nước, tắm rửa, kỳ cọ toàn thân và sau đó đưa lên… giường”.

Từ Bạch Phiến Đến Hồng Phiến


Chợ bạch phiến sầm uất nhất nước, nói theo các mẩu quảng cáo thường nghe, “tọa lạc” trên phố Đào Tấn, phường Cống Vị, ngay giữa khu vực Ủy Ban Nhân Dân quận Ba Đình với một số sứ quán nước ngoài. Tức là có thể nhìn thấy toàn cảnh từ phòng họp của quốc hội và TƯĐ/CSVN. Trong một bận kiểm tra gần đây nhất, “lực lượng chức năng” ở khu vực này thu gom được hơn 500 kim tiêm đã qua sử dụng, cùng 35 gói heroin. Trong số chân rết đại lý phân phối từ chợ bạch phiến này có cả nữ tài xế taxi. Vận chuyển đường xa? Đã có hệ thống tiếp viên trên các chuyến bay quốc tế của Hãng Hàng Không (sen vàng) Kim Liên xứ Nghệ, với Tăng Anh Tuấn là một con dê vừa bị tế thần. Còn “đầu vào” thế nào? Riêng một nhánh nhỏ của Phạm Thị Hường và Chu Văn Nhất đã có khả năng chuyển tải vào nội thành thủ đô gần 1 tạ thuốc phiện (95,7kg) mỗi chuyến. Hệ quả? Theo một tựa bài trên báo Thanh Niên, “Số người nghiện ma túy tăng 10-15% mỗi năm”.


Nguồn cung cấp “đảm bảo” nhất cho thị trường này là vùng đất nổi tiếng Điện Biên. Báo Nông Nghiệp Việt Nam mô tả rất rõ về những ánh lửa lập lòe suốt đêm, và hằng đêm, trên cánh đồng Mường Thanh thuộc bản Na Ngum, xã Thanh Yên, cách chợ ốc luộc nói trên chỉ 10km, “như trêu ngươi, như mời gọi. Khách cần thuốc ít thì vài phút là có ngay, cần nhiều để bỏ mối cho các thành phố lớn thì đặt tiền trước 30%, sau 24h bao nhiêu cũng chu cấp đủ”. Phát hiện lớn nhất xảy ra trong vùng này là vụ Vũ Xuân Trường, nổi tiếng cả nước. Một nguồn cung cấp khác là qua ngả Lào Cai, ăn thông lên cửa khẩu phụ Kim Thành, với phát hiện mới nhất ngày 18-12-2002 về “một vụ vận chuyển chất gây nghiện qua biên giới lớn nhất từ trước đến nay, gồm 400 ống Diazepami loại 0,2ml từ Trung Quốc về VN”.


Theo thống kê mới nhất, công bố trong cuộc hội thảo “Nâng cao hiệu quả công tác phòng chống ma túy ở xã, phường, thị trấn” do bộ Công an phối hợp với Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc tổ chức tại Tiền Giang vừa rồi, thì “có hơn 56% xã, phường, thị trấn trong cả nước có tệ nạn ma túy”. Nghĩa là hơn phân nửa diện tích của cả nước VN từng bị nhuộm đỏ màu cộng sản, tính từ cột mốc biên giới mới nhất ở phía Nam ải Nam Quan xuống tận mũi Cà Mau, nay đã bị nhuộm trắng màu bạch phiến.


Tại thành phố mang tên xác ướp ở phía Nam, theo báo Tuổi Trẻ mô tả, đường An Dương Vương và khu dân cư phường 13, quận 6, luôn bị “phủ đầy ống kim chích, ống nước cất, chất thải… Xe chạy cán lên làm ống kim vỡ nghe lốp bốp. Ngày nào dân tại đó cũng phải quét hót cả bao tải ‘sản phẩm’ của con nghiện để lại. Xe rác không nhận, họ đành vứt lại bên đường”. Từ cuối tháng 7, nhân dân địa phương góp tiền làm cổng chắn, khiến chợ ma túy này phải di dời về xã Bình Trị Đông, Bình Chánh, có tên mới là Chợ ma túy Cây Da Xà. Đặc điểm của chợ này, vẫn theo báo Tuổi Trẻ, là “hoạt động công khai và họp suốt ngày đêm … Có người mua hàng mang đi, có kẻ lại ngồi chích ngay tại chỗ”.


Ở phường Tân Kiểng, quận 7, kết quả một cuộc bố ráp ngày 4-4 đã thu giữ tại chỗ 20Kg heroin. Rồi tại căn nhà số 285 đường Lê Hồng Phong, công an đã” thu giữ lượng ma túy lớn gồm 12Kg heroin, hàng trăm viên thuốc lắc, hàng chục ngàn USD”. Bạch phiến cân ký (đến hàng chục ký) như thế sẽ được xé nhỏ và tiêu thụ ở đâu? Một chợ-trời-heroin nổi tiếng khác, còn được gọi là “mảnh đất lắm người nhiều ma”, ở Sài Gòn lại tọa lạc trong địa bàn phường 15, quận Tân Bình. Tức là sát cạnh chợ tắm thuê và quán Phê Ngất Ngây vừa nói ban nãy.


Theo báo Người Lao Động, phường này có 70% là dân tạm trú; có 639 hộ ngăn 2328 phòng cho gần 10.000 người thuê; có trên 100 đối tượng mua bán heroin hoạt động (không kể 131 đối tượng đã bị phát hiện), hàng ngày có từ 300 – 400 con nghiện đến mua heroin hút, chích; có 38 quán cà phê đèn mờ, bia ôm (không kể 36 tổ chức chứa mại dâm bị phát hiện và 41 chủ chứa đã bị phạt). “Mỗi quán có từ 3 đến 7 tiếp viên nữ; về đêm có hàng trăm gái mại dâm ăn mặc hở hang đứng dọc hai bên đường mời chào, ngả giá với khách mua dâm, chặn đường lôi kéo khách”.


Nguồn cung cấp cho các chợ trờI bạch phiến này phần lớn nằm dọc theo các cửa khẩu giữa VNvới các quốc gia hữu nghị Lào và Campuchia, từ Cầu Treo, Lao Bảo xuống tận Hà Tiên. Tại Tây Ninh, trùm buôn lậu Trần Văn Thanh (tức Năm Thanh), là con ruột của Trần Văn Ga, Phó giám đốc Phụ trách Kinh tế Công an tỉnh. Nhờ vậy, “Từ nhiều năm qua, nguồn hàng lậu của Thanh đã lọt qua sự kiểm soát của cửa khẩu Xa Mát, Công an tỉnh Tây Ninh, Công an huyện Gò Dầu, Công an huyện Trảng Bàng, Trạm kiểm soát liên hợp Suối Sâu ở Trảng Bàng, Công an huyện Củ Chi và Công an huyện Hóc Môn”. Riêng trong địa bàn An Giang ở khúc cuối hàng rào địa giới của VN, vụ phát hiện gần nhất là tay trùm Phùng Đức Thịnh đã hoạt động an toàn suốt nhiều năm qua, cho tới khi bị tố và bị bắt quả tang vận chuyển 38kg heroin và 1000 viên hồng phiến. Theo đánh giá của báo Lao Động, “Đây được coi là vụ án buôn bán trái phép chất ma túy lớn thứ hai trong cả nước được đưa ra xét xử, sau vụ Vũ Xuân Trường”.


Tại buổi hội thảo “Kế hoạch hành động tăng cường kiểm soát tiền chất (?) ở Việt Nam” do Ủy ban Quốc gia Phòng chống Ma túy phối hợp tổ chức với Văn phòng Chương trình Kiểm soát Ma túy Quốc tế Liên Hiệp Quốc (UNDCP) ở Việt Nam, trong ba ngày 17, 18, 19-9 tại Hà Nội, con số chính thức nhưng chưa chưa chắc đủ chính xác cho biết: “Hoạt động buôn bán, vận chuyển các loại ma túy tổng hợp đã tăng mạnh cả về quy mô và số lượng so với năm 2001, trong đó thuốc phiện tăng 7%, ma túy dạng tổng hợp tăng tới 400%”.


Với lượng bạch phiến và hồng phiến cân ký trải rộng nhiều nơi trên một nửa diện tích đất nước, đang phát triển ở mức độ nhân bốn mỗi năm, cộng thêm số dân nghiện gia tăng 10-15% hàng năm, các loại chợ trời do công an bảo kê này ở VN đã góp phần không nhỏ trong tiến trình tạo dựng rất nhiều cơ hội cho VN dẫn đầu thế giới về tiêu thụ ma túy, sau kỷ lục phá thai.

Từ Vé Tàu Tới Hộ Chiếu


Bước sang khu vực chợ quốc doanh, ngay vào mùa cận Tết này đã nhộn nhạo trước mắt là chợ vé. Ga Hàng Cỏ (Hà Nội) và ga Nguyễn Thông (Sài Gòn) được bình bầu là 2 khu chợ vé sầm uất nhất. Theo báo Thanh Niên, “Hiện nay, giá vé chợ đen hiện bị đội lên rất cao. Vé đi Đà Nẵng, Huế được bán cao hơn giá quy định 150.000 đồng, vé đi Hà Nội cao hơn 170.000 đồng”. Sau đó là chợ vé Huỳnh Thúc Kháng (Sài Gòn) và Bến Xe Phía Nam của vùng thủ đô vô sản. Một số người bị bắt “vì đã mua vé với số lượng lớn” từ đội ngũ cán bộ bán vé của nhà nước. Tuy vậy, chợ vé khắp nơi đều hoạt động tốt, nhờ cú tăng giá vé hồi hai mới đây của hãng Hàng Không Kim Liên, nhằm “trả lại cho đúng giá trị thực của giá cước để đủ chi phí (từ trước đến nay, kể cả lần điều chỉnh giá giữa năm 2001, vẫn chưa đủ bù lỗ cho hoạt động hàng không)”, theo lời giải thích của tay TGĐ Nguyễn Xuân Hiển.


Đang được ráo riết tái phối trí tại Sài Gòn là… chợ đề (trung tâm đại bản doanh nằm trên đường Kỳ Đồng, quận 3). Theo VNexpress, nhờ các ô dù bảo kê hiệu quả, chợ đề này đã “tồn tại hàng chục năm qua với nhiều vệ tinh tại địa bàn thành phố. Các đối tượng liên kết thành một tổ chức quy mô để san sẻ những vụ đánh đề lớn trong ngày. Mọi giao dịch đều thực hiện qua hệ thống thoại fax, điện thoại. Hằng ngày, lượng tiền giao dịch qua đường dây khoảng 1 tỷ đồng, thu lời 500-600 triệu”.


Đồng chức năng với hệ thống chợ đề là các chợ cá… độ. Dập dìu từ thành đến tỉnh. Riêng ở Cần Thơ, ông Nguyễn Văn Tốt, cựu huấn luyện viên đội bóng đá Cần Thơ, hiện là Giám đốc Trung tâm Thể dục Thể thao thành phố, đã thừa nhận có tham gia đường dây với Nguyễn Văn Trung, kẻ biển thủ 8,3 tỷ đồng của nhân dân để cá độ bóng đá. Ông Tốt đã thua cá độ khoảng 200 triệu đồng.


Có nhu cầu sửa sang nhà cửa chăng? Chợ vật liệu xây cất ở Ngả Tư Bảy Hiền được chấm là đứng đầu bảng. Tại đây, theo báo Tuổi Trẻ, ngài Giám đốc Cty Bột mì Bình Đông đã phát huy trí tuệ kê khống vật tư của công ty để lấy phần chênh lệch mua sắm trang thiết bị cá nhân: bồn tắm 37,5 triệu đồng; bồn massage 12 triệu; bàn cầu 8,5 triệu, đèn chùm 7,5 triệu; đèn ngủ 4,48 triệu… Muốn được hưởng những ưu đãi tương tự mà không đang là đảng viên cộng sản, thì, hoặc là phải có súng, hoặc phải có bằng.


Muốn mua súng? Hãy đến ngay Công ty Xuất nhập khẩu du lịch và đầu tư Hồ Gươm, Hà Nội. Cty này vừa chuyển nhanh 2 khẩu Black Guardian và một số đạn (làm quà Giáng Sinh?) vào tận Ki-ốt số 5 đường Nguyễn Thông, Sài Gòn. Cần thuốc nổ? Kíp ra gấp 2 chợ thuốc nổ danh trấn giang hồ: Một là Chi cục Quản lý thị trường Nghệ An ở Vinh; Hai là cửa ngỏ vùng biển Lý Sơn ở Quảng Ngãi. Theo báo Lao Động, bình quân mỗi tháng có trên 500kg thuốc nổ bị tịch thu ở đây. Chỉ trong hai tháng cuối năm 2002, lực lượng Bộ đội biên phòng và Công an Quảng Ngãi đã thu giữ 1329Kg.


Thiếu học học hàm học vị? Chợ bằng cấp tất nhiên không thể nằm xa bộ Giáo dục-Đào tạo. Ở đó, cựu thứ trưởng bộ GD-ĐT Vũ Ngọc Hải đã từng tận tình giúp đỡ Wang An Young, một doanh gia Đài Loan, để lập trường đại học giả hiệu ở Hà Nội có tên là Đại Học Quốc Tế Châu Á. Chính đương kim thứ trưởng GD-ĐT Trần Văn Nhung cũng có liên hệ hữu cơ trong vụ sáng chế bằng cấp này. Ngay cả bằng lái xe cũng có lắm chợ ở mỗi tỉnh. Riêng tỉnh Bình Phước hẻo lánh là vậy, ba cán bộ chủ chốt ngành giao thông tỉnh này là Đặng Công Dũng, Ngô Văn Lợi và Đào Hữu Dừng đã “tạo đường dây khép kín mua bán hơn 4.300 bằng lái xe bốn bánh và 12.000 bằng lái xe hai bánh”.


Vẫn còn trong khuôn khổ chợ quốc doanh, dạng độc quyền theo nghị quyết rõ nhất là các chợ phiếu, trong mọi cuộc bầu cử. Từ cấp cao nhất là tổng bí xuống tới cấp thấp nhất là bí thư xã. Dựa vào tính chỉ đạo độc quyền từ câu lạc bộ chính trị Ba Đình, kết quả vừa qua là Nông Đức Mạnh đứng đầu cả đảng, và ở đàng cuối, điển hình là hai cán bộ Huỳnh Thanh Xuân và Nguyễn Thanh Quốc của xã An Trạch, huyện Đông Hải, tỉnh Bạc Liêu, đã được tín nhiệm vào các chức vụ đảng ủy xã với 87,7% số phiếu, mặc dù cả hai đã bị Toà án Nhân dân tỉnh Bạc Liêu tuyên phạt từ 18 đến 36 tháng tù giam về “tội cố ý làm trái các quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế, thu thuế nông nghiệp bằng biên lai tạm rồi để ngoài sổ sách chia nhau tiêu xài”.


Cứ vậy, với hàng ngũ cán bộ đảng và nhà nước hiện nay, các chợ quốc doanh vẫn luôn sôi động. Bạn đọc Nguyễn Ngọc Phúc đã gửi về tòa soạn báo Lao Động một mẩu đối thoại nhỏ ghi âm được ở chợ hộ chiếu:

Dân: Chị ơi, giúp giùm tôi sớm, ngày mai tôi phải lên máy bay rồi.

Quan: Đâu, đưa đây coi! Ủa, sao chỗ này không khai tên cha, ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi?

Dân: Dạ thưa chị, ba tôi mới mất được 1 tháng, tưởng không phải khai.

Quan: Trời đất! Ổng chết kệ cha ổng chứ! Mẫu quy định, làm lại đi!

(Còn tiếp kỳ sau)


Lực Đinh Lương Văn Mỹ

Commentaires


  • Facebook
  • Twitter
  • LinkedIn

©2022 by Lương Văn Mỹ K24. Proudly created with Wix.com

bottom of page